Đang truy cập : 3
Hôm nay : 16
Tháng hiện tại : 2917
Tổng lượt truy cập : 797438
Mang một thân thể ốm o gầy gò như thể bị ai đó vắt khô, cộng thêm tâm trí cứ say xỉn, khiến lão chẳng có một chút sức sống nào. Trong bộ quần áo rộng quá cỡ và dính đầy bùn đất, lão đạp chiếc xe cũ kĩ lọc cọc đi khắp làng. Bắt gặp ai có vẻ dễ chịu, như người nửa tỉnh nửa mê lão lại gần và “xin” đối phương vài đồng để thỏa cơn thèm rượu. Hầu hết mọi người trong làng xem lão là người không bình thường do lão uống rượu quá nhiều. Nhiều người cho tiền lão cũng chỉ vì để lão mau đi chỗ khác cho yên chuyện. Với tuổi đời trạc ngũ tuần, có lẽ một người đàn ông dễ rơi vào cảnh thất vọng chán đời khi chẳng có sự nghiệp và một mái ấm ổn định, và xem ra lão cũng rơi vào tình trạng trên. Người ta nói rằng vợ lão đã dắt hai đứa con mà bỏ lão đi vì gia đình nghèo mà ông chồng thì cứ mê rượu chè. Ngày nọ, khi đã thử đi xin hết các chỗ mà chẳng ai cho, lão bèn đánh liều thử vào ngôi nhà thờ trong làng với hy vọng xin cha sở ở đấy thương tình cho chút tiền. Tới cổng nhà thờ, lão thấy một tấm bảng to: “MỪNG CHÚA PHỤC SINH”, lão cũng bồi hồi nhớ lại mình đã được học giáo lý và lãnh nhận Bí tích Rửa tội và Hôn phối tại ngôi thánh đường này với người vợ của lão. Nhưng nhanh chóng bỏ qua những ký ức ấy, điều quan trọng của lão bây giờ là phải có tiền để đi uống rượu. Lão ngồi lên bậc thềm phía trước nhà xứ mặc kệ những con chó nhỏ đang sủa lão. Một vị linh mục trẻ thấy có khách thì đi ra và thấy lão ngồi ngả nghiêng phía trước. Vừa thấy vị linh mục trẻ, lão liền giơ bàn tay với những vết sẹo to tướng do té nhiều lần về phía vị linh mục, lão nói như ra lệnh (vẫn cái giọng bất cần đời): “Bây giờ… không cần gì hết! Cho ta vài đồng để ta mua thuốc hút và mua rượu…uống”. Vị linh mục mới hơi bất ngờ khi lần đầu thấy lão vì ngài cũng mới nhận xứ được vài hôm. Nhìn vào một con người thiếu sức sống và tâm trạng 3 đầy bi quan thì vị linh mục trẻ đưa cho ông ta một cốc nước và nói: “Chú uống nước cho khỏe”. Lão ta nhìn cốc nước một hồi rồi vừa lấy tay ôm đầu vừa nói: “Trời ơi! Ta cần rượu và thuốc, cho ta tiền đi”. Vị linh mục nhìn vào mắt lão và nhận thấy rằng chúng vẫn còn sáng nên nói: “Rất tiếc, tôi không thể giúp chú như vậy được, nó chẳng giúp gì cho chú cả. Hay là thế này, trời đã gần tối rồi, tôi thấy chú chắc chưa có ăn gì, tôi mời chú vào ăn bữa cơm với tôi, chú đồng ý không?”. Lão ta nghe như thế liền cúi mặt xuống và không nói gì. Sau một lát thì lão ta nói to “trời ơi!”, rồi đứng dậy ra về. Kể từ ngày đó, người ta nhìn thấy lão thay đổi và sống hiền hòa hơn. Có người thấy lão ăn mặc gọn gàng hơn và đang sửa lại ngôi nhà lụp xụp của mình. Có người thấy lão đi đọc kinh với tại các gia đình vào tháng kính Đức Mẹ, và sau đó còn xuất hiện trong các giờ lễ. Có người còn e ngại lão, nhưng có người tiếp xúc vui vẻ với lão. Cuộc sống lão cảm thấy vui tươi hơn trước khi được trở về với Chúa và với tha nhân. Phải chăng vì một phút đối xử thân tình của vị linh mục làm lão biến đổi chăng?
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn